Nội dung text Bài 1_Đề bài.pdf
BÀI GIẢNG TOÁN 11 – CÁNH DIỀU– PHIÊN BẢN 25-26
1
CHƯƠNG IV: QUAN HỆ SONG SONG TRONG KHÔNG GIAN
BÀI 1: ĐƯỜNG THẲNG VÀ MẶT PHẲNG TRONG KHÔNG GIAN
A. TÓM TẮT KIẾN THỨC CƠ BẢN CẦN NẮM
I. KHÁI NIỆM MỞ ĐẦU
1. Mặt phẳng
Người ta thường biểu diễn một mặt phẳng bằng một hình bình hành và
dùng các chữ cái đặt trong dấu ngoặc đơn () để đặt tên cho mặt phẳng ấy.
Ví dụ: mặt phẳng P (Hình 3) mặt phẳng Q, mặt phẳng a , mặt
phẳng b ,...
Trong thực tiễn có nhiều ví dụ minh hoạ cho mặt phẳng. Chẳng hạn: tấm gương phẳng, mặt bàn, bảng
treo tường , ... Cho ta hình ảnh một phần mặt phẳng trong không gian.
2. Điểm thuộc mặt phẳng
Nhận xét: Với mỗi điểm A và mặt phẳng P , chỉ xảy ra một
trong hai khả năng sau:
- Điểm A thuộc mặt phẳng P , ta kí hiệu A P Î
(Hình 5a).
- Điểm A không thuộc mặt phẳng P hay A nằm
ngoài P , ta kí hiệu A P Ï (Hình 5 ) b .
3. Hình biểu diễn của một hình trong không gian
a) Khái niệm
Một cách tổng quát, ta quy ước:
Hình được vẽ trong mặt phẳng để giúp ta hình dung được về một hình trong không gian gọi là hình biểu
diễn của hình không gian đó.
b) Quy tắc vẽ hình biểu diễn của một hình trong không gian
Để việc vẽ hình biểu diễn của một hình trong không gian được thuận lợi và thống nhất, ta quy ước như
sau:
1) Đường thẳng được biểu diễn bởi đường thẳng. Đoạn thẳng được biểu diễn bởi đoạn thẳng;
2) Hai đường thẳng song song (hoặc cắt nhau) được biểu diễn bởi hai đường thẳng song song
(hoặc cắt nhau);
3) Hình biểu diễn giữ nguyên tính liên thuộc giữa điểm với đường thẳng hoặc vởi đoạn thẳng;
4) Những đường nhìn thấy được vẽ bằng nét liền, những đường không nhìn thấy được vẽ bằng
nét đứt.
Chú ý: Các quy tắc khác sẽ được đề cập sau.
II. CÁC TÍNH CHẤT THỪA NHẬN CỦA HÌNH HỌC KHÔNG GIAN